Nước hoa nam Dior Aqua Fahrenheit - mùi hương dành cho người đàn ông mạnh mẽ, hấp dẫn và đầy hoang dã CÔNG TY CỔ PHẦN SO SÁNH VIỆT NAM. Hotline so sánh giá giúp bạn: 096.789.5454 (8h30 - 17h30) Công cụ so sánh giá online - Không bán hàng. Email: contact@websosanh.vn.
Ngoài ra, sản phẩm này mang phong cách hiện đại phản ánh thuộc tính quan trọng của người đàn ông : Tự tin và đầy mạnh mẽ. LĂN AXE YOU Dành Cho Nam Mới Mùi Hương Hoa Mã Tiên Thảo, Quế và Hổ Phách Nhãn hiệu: LĂN KHỬ MÙI AXE YOU HƯƠNG VERBENA FLOWER & CINNAMON 76G MỚI - Saletot.com
Lớp hương đầu thứ hai làm cho Dior Sauvage EDT khác với Dior Sauvage EDP. Thay vì sử dụng Vanilla, Dior Sauvage EDT sử dụng Ambroxan có mùi gỗ tinh tế và mùi khói, lưu lại lâu. Chính mùi hương này đã tạo nên sự dịu nhẹ cho Dior Sauvage EDT. Điều thú vị là hương thơm này lấy cảm
Lúc này, tác dụng khử mùi của các loại thuốc khử mùi thông dụng dường như là không đủ, và đây là lí do tại sao đàn ông nên dùng nước hoa, để che dấu những mùi hương không thoải mái trên cơ thể mà người khác, đặc biệt là nữ giới cảm thấy khó chịu. Nước hoa
Học Viện Umbrella (Phần 1) tập 4. The Umbrella Academy Season 1. Lượt xem: 136,094. Cập nhật: 10 / 10 tập. Tập 10 Tập 9 Tập 8 Tập 7 Tập 6 Tập 5 Tập 4 Tập 3 Tập 2 Tập 1. Vào cùng một khoảnh khắc hơn 30 năm trước, 43 phụ nữ trên toàn thế giới đã hạ sinh những đứa trẻ dù họ
Vay Tiền Nhanh Ggads. Tuấn ngồi xuống mép giường thở dài không biết làm sao với cô nàng hết sức lạ lùng này. Nhi là cô gái xinh đẹp, cá tính và rất hiếu thắng. Trong cuộc sống, cô chỉ có hai niềm đam mê lớn nhất, đó là ăn và ngủ. Nhưng rồi, cuộc sống của cô đã bắt đầu thay đổi kể từ khi đối diện với Trần Minh. *** Một câu chuyện nhẹ nhàng, gần gũi với những người đã và đang trải qua những thăng trầm, rung động, đam mê, nhiệt huyết của tình yêu. Phần cuối Anh thua chú! Tuấn đứng nhìn Lê nằm một đống nhão nhoét trên bàn nhậu liền thở dài Trời đất, sao lại có ngày mình đi rước cô bạn thân của cô gái mình yêu khi cô ta say kia chứ. Người ta nói, đàn bà con gái muốn biết bản chất cô ta như thế nào chỉ cần cho cô ta uống vài chén là xong. Và giờ đây, cô ta chính là một con sâu rượu hảo hạng, trên người tràn ngập một mùi rượu nồng nàn. A ha, cô ta đúng là con sâu được ngâm trong bình rượu đầy. Ý nghĩ đó khiến Tuấn khẽ bật cười. Tuấn lại gần khẽ lay lay vai Lê thì một giọng lè nhè vang lên - Nhi, thế đếch nào mà mày chỉ có mỗi việc nâng cái chén của mày lên mà nó lâu cả thế kỉ vậy? Rồi cô nàng mở mắt cố cầm chén rượu nhưng mãi không cầm được, liền chửi bậy - Mẹ nhà nó nữa, đến cái chén nó cũng ghét tao rồi! Đi chưa được hai vòng thì Lê lại ngủ ngon lành trên vai Tuấn Ảnh minh họa Thế là Lê khóc. Cứ nằm vậy mà cô khóc nức nở ở giữa chốn công cộng khiến cho mọi con mắt đổ dồn về Tuấn. Như thể Tuấn chính là thủ phạm gây nên cơn nức nở của con sâu rượu kia vậy. Tuấn không còn cách nào khác đành dựng Lê dậy rồi kéo Lê lên chiếc taxi đang đợi bên ngoài. Khi hai người vừa vào taxi thì tài xế hỏi điểm đến, mặt Tuấn mới đần thối ra, lay gọi Lê nhưng vô ích. Tuấn liền lấy điện thoại ra gọi số của Nhi nhưng cũng không ai bắt máy. Nhấn số gọi Trần Minh cũng không ai nghe. Trong lòng liền như lửa đốt. Không biết hai người họ đang làm gì khi mà ở chung nhà như vậy? Tâm trí chẳng còn nghĩ được gì khác nên Tuấn liền nói luôn địa chỉ nhà mình cho tài xế. Mãi đến khi ngón tay của Lê chỉ vào mặt Tuấn và hét toáng lên "Anh là ai?" mới khiến tuấn giật mình. Tuấn cáu - Là tôi chứ ai? Lê lắc lắc ngón tay trỏ, mắt lờ đờ nhìn tận mặt Tuấn rồi lắc đầu - Tôi là ai? Tuấn đáp - Là Tuấn! - Hừ, Tuấn là thằng nào? Tuấn cố nén bực bội, dại nhất là nóng giận với đứa say. Tuấn biết mình lên xe với một cô gái say không biết gì, giờ cô ta lại hỏi mình là ai thật là tình ngay lí gian. Và vừa rồi, qua kính chiếu hậu, Tuấn vừa thấy anh tài xế liếc qua mình một cái. Tuấn liền cười cười giải thích - Cô ấy say quá đấy thôi! Anh thông cảm! Lúc ấy, hình như Lê đã suy nghĩ xong, liền kêu lên - A… biết rồi… Tuấn thở phào… - Hắn ta là một yêu râu xanh. Tuấn lại toát mồ hôi. - Con bạn thân thường nói Khi phụ nữ say thì đàn ông xung quanh đều có thể là yêu râu xanh, phải đề phòng hắn ta. Tuấn đúng là dở khóc dở cười khi anh tài xế quét mắt qua mình với tia nhìn nghi hoặc một lần nữa. Có lẽ sợ tài xế vì những lời của Lê mà sinh hồ nghi rồi lái xe mất tập trung nên Tuấn nghĩ Dù sao cũng gần tới nhà, thì đành mang cô ta về nhà chứ nếu vào nhà nghỉ, chắc chắn cô ta sẽ xé xác mình thành trăm mảnh vào sáng hôm sau. Mà nhà nghỉ cũng không an toàn nếu để một đứa con gái say xỉn không biết trời đất gì ở đó một mình. Nếu lỡ xảy ra chuyện gì, một mạng của mình có đền nổi nữa không? Nghĩ vậy, Tuấn liền kêu tài xế cho xuống với lí do sắp tới nhà rồi. Nhưng trước khi đi, tài xế còn ngó đầu ra nói với Tuấn - Này! Chú em! Anh biết cậu không có bản lĩnh làm yêu râu xanh đâu. Có chăng là cô gái đó đủ bản lĩnh thôi! Rồi anh ta cười ngoác lộ hàm răng xỉn màu có lẽ vì hút thuốc lá nhiều, rồi còn nháy mắt với Tuấn. Chiếc taxi lướt đi, nhả ra một đám khói phía sau như một ả gái làng chơi lẳng lơ vừa nhả khói thuốc vào mặt Tuấn cười khẩy một cái rồi nói Cưng à! Em chưa đủ cứng đâu! Tuấn thở dài, rồi vò đầu bứt tai Trời đất, sát gái ngang dọc đất trời ai đời về đây gặp đôi bạn thân này lại khiến mình trở nên thảm hại đến tận cùng như vậy? Quay nhìn Lê đã ngồi bệt xuống vỉa hè. Tuấn liền chột dạ Trời đất, cô ta mà giãy nảy khóc ăn vạ ở đây thì chỉ có nước đeo mo vào mặt. Nghĩ thế, Tuấn vội xốc Lê đứng lên toan dìu đi. Nhưng đôi chân Lê đã biến thành bún tự bao giờ. Không còn cách nào khác, Tuấn đành phải cõng Lê vội vã về nhà. Vừa cõng Tuấn vừa than "Cô ta uống mấy lít mà nặng quá trời". Lê hình như say quá, nói chán, khóc chán rồi giờ mệt nên ngủ ngon lành trên lưng Tuấn. Tuấn khẽ cười Hình như được cõng là cô ta trở nên ngoan hơn thì phải. Hi vọng là khi đặt xuống giường thì cô ta không giãy nảy như đỉa phải vôi. Nếu không đêm nay chắc chết quá mất! Nhưng đúng như Tuấn lo lắng, con người ta lạ thế chứ, khi nằm trên tấm lưng êm ái của ai thì ngoan ngoãn ngủ. Nhưng khi bị quẳng xuống chiếc giường cứng là lấp tức giở trò. Lê vừa rời khỏi lưng Tuấn là ngồi bật dậy. Ánh mắt gườm gườm nhìn Tuấn - Yêu râu xanh! Là anh định làm mấy cái trò người lớn đó hả? Tuấn không biết mình nên khóc hay cười nữa. Nhưng vào nhà rồi, cửa đóng chặt rồi, Tuấn đành dọa cô ta một trận cho nhớ đời - Ờ. Đúng đấy! Lê liền tròn mắt, miệng há hốc - Oa, Oa… Tên này ngu thật đấy! Chị bảo, cậu đã xem mấy cái clip trên mạng chưa? Kiểu như một đứa con gái rất xinh đến quyến rũ cậu rồi lát cậu lại gặp nó trong nhà vệ sinh nam và đang đứng tè đấy! Lê nói tới đó, rồi đập tay xuống giường mà cười. Tuấn méo mồm đứng nhìn. Mãi sau mới nói được - Nghĩa là… - Ờ… Ờ… Nghĩa là ngày trước chú phải gọi anh bằng anh đấy! Nhóc ạ! Tuấn ngồi xuống mép giường thở dài. Không biết làm sao với cái giống hết sức lạ lùng này cho hết đêm nay. Nhưng nghĩ chưa hết được câu liền thấy đứa con gái phía sau ôm chặt cổ mình chèo lên lưng đòi cõng. Tuấn giằng tay Lê quẳng ra, nhưng rồi Lê lại bám chặt hơn. Giằng co nhau tới mệt, cuối cùng Tuấn cũng đành cõng Lê trên lưng. Vì Lê dọa Nếu không cõng tôi sẽ khóc cho cả cái khu chung cư này biết anh ăn hiếp tôi! Vậy là, hai cái bị thịt chồng lên nhau cứ đi từ đầu phòng tới cuối phòng. Đi chưa được hai vòng thì Lê lại ngủ ngon lành. Không khóc lóc, quậy phá, nói linh tinh nữa mà trở thành đứa trẻ ngoan ngoãn vô cùng. Tuấn cười khổ - Không biết kiếp mình là kiếp trâu ngựa gì nhà cô ta nữa. Vừa gặp đã bắt nấu cơm cho ăn, giờ thì cô ta bắt mình cõng ru ngủ. Tuấn vốn định để Lê ngủ say thì lừa lừa đặt xuống giường thì đột nhiên một âm thanh nho nhỏ vang lên Ba à! Ba cõng con! Con muốn được ba cõng như mấy đứa ấy! Tuấn nhớ có lần Nhi đã nói Nhi và Lê là hai mảnh ghép vừa vặn. Một đứa thì rất mạnh mẽ, quyết đoán. Còn một đứa thì mẫn cảm nhưng lạnh lùng. Hai đứa gặp nhau rồi bù trừ cho nhau như hai mảnh ghép nằm cạnh nhau trong một trò chơi ghép hình. Mà ông trời cũng kì lạ, ngay cả việc Nhi thì thiếu mẹ, Lê thì thiếu ba cũng có thể nghĩ được ra cho hai đứa. Chỉ có điều, Lê đã thiếu ba từ khi còn rất nhỏ. Tuấn không đặt Lê xuống mà lặng lẽ cõng cô gái trên lưng. Trong cơn mơ, thỉnh thoảng hai tiếng “Ba ơi” lại khẽ khẽ được thốt lên, và đôi tay nhỏ lại siết vòng quanh cổ Tuấn chặt hơn. Hóa ra, ngay cả chiếc gai cứng nhất, nhọn nhất thì bên trong nó vẫn là phần yếu mềm, non nớt và dễ tổn thương biết nhường nào. Sáng hôm sau, có người tỉnh dậy và thấy mình đang quặp một gã đàn ông trong lòng. Còn một người thì xương sống, chân tay đều mỏi nhừ, đau nhức, hai con mắt vẫn dính chặt lấy nhau vì thiếu ngủ. Và chỉ biết, trong căn phòng ấy xảy ra một trận chiến không hề cân sức chút nào. *** Tuấn sau bao nhiêu năm vẫn mang tiếng là nam phụ vì yêu đơn phương vợ ông anh, đó vẫn là vết đen trong trang sử tình trường oanh liệt của mình. Vì thế cho nên lòng vẫn ấm ức không nguôi. Khổ nhất là thỉnh thoảng còn bị vợ lôi ra mà rỉa rói, móc máy xát muối, vắt chanh. Đau xót không tả được. Một hôm, trong lúc đang ngồi với Trần Minh, Tuấn liền vỗ đùi đét một cái, rồi mặt mày hớn hở mà cười ha hả đắc chí - Trần Minh ơi là Trần Minh! Hôm nay em mới ngộ ra được một điều. Nếu xét về tuổi tác em vẫn là em anh. Nhưng nếu xét về vai trò, vị trí, chức năng với người đàn bà của đời mình, ít ra em còn có vị thế hơn anh, đàn ông mạnh mẽ hơn anh đấy! Vì dù sao vợ em bắt đầu thích em vì em có thể gợi lên cho cô ấy thứ cảm giác vững chãi và bao bọc của người cha. Đâu có như anh, Hà Nhi nhầm anh là mẹ cô ấy! Trần Minh châm điếu thuốc hút, nhả khói mơ màng rồi chép miệng - Cái này anh không cãi nổi chú! Hết Nhiều lúc, tôi thấy mình như một tên vô lại, còn em là cô gái ngây thơ vô số tội… Cảm giác ấy đúng là chẳng tốt...
Biết Nhi qua nhà bác chủ ăn cơm cùng với hai cha con họ, Trần Minh tự dưng cảm thấy bực mình. Nhi là cô gái xinh đẹp, cá tính và rất hiếu thắng. Trong cuộc sống, cô chỉ có hai niềm đam mê lớn nhất, đó là ăn và ngủ. Nhưng rồi, cuộc sống của cô đã bắt đầu thay đổi kể từ khi đối diện với Trần Minh. *** Một câu chuyện nhẹ nhàng, gần gũi với những người đã và đang trải qua những thăng trầm, rung động, đam mê, nhiệt huyết của tình yêu. Phần 24 Đàn bà tốt là đàn bà biết cằn nhằn Nhi lên phòng thấy cuốn sách photo bìa màu vàng chanh nằm trên bàn. Cầm lên đọc được vài trang mà không hiểu gì liền quẳng nó sang một bên. Nằm dài ngắm trời mây bay ngang qua mái hiên mãi cũng chán, Nhi nghĩ mình nên đi dạo một chút. Vừa đi ngang nhà ông bà chủ thì nghe thấy tiếng càu nhàu - Ba con ông khi nào mới học được tính gọn gàng? Ăn đâu nhét đấy. Quần áo bất kể là sạch hay bẩn cũng đều bạ đâu vứt đấy. Làm đâu bỏ đó. Nhờ được tí việc thì đi hầu theo sau... Không biết thiếu tôi thì cha con ông sống ra cái giống gì giữa cái đất thủ đô này không biết nữa. Thằng Hải, mày ăn cơm gì mà cứ tọp tọp như heo ăn cám thế. Thêm nữa đàn ông đàn ang gì mà để con gái nó đá cho méo mặt. Nhục! Còn ông nữa, ngày nào cũng phải rượu là sao? Bỏ tôi ông bỏ được chứ rượu thì đừng hòng ông bỏ phải không? Mà nhìn cái áo cháo lòng của ông kìa, tôi đã đem xuống bếp lau xoong rồi mà ông vẫn móc lên mà mặc là sao hả? Khi nào ông mới làm người văn minh được đây? Ba con ông sao mà giống nhau đến thế. Nhưng cái tốt thì không giống, giống toàn cái dở người… Đàn bà tốt là đàn bà biết cằn nhằn Ảnh minh họa Nhi tò mò nhòm qua khe cửa sổ nhìn thấy hai người đàn ông mặt mày rầu rĩ ngồi bên mâm cơm toàn là đồ luộc trứng luộc, rau luộc, thịt luộc, chắc cũng gạo luộc cạn nước, kèm theo một chai rượu trắng. Ông chủ nhà nhìn thằng con giai - Mày chỉ thuộc lời của mẹ mày thôi chứ cái tinh thần thì mày làm không sao giống được con ạ. Hóa ra được nghe nhau cằn nhằn cũng là một thứ hạnh phúc mà bây giờ đây ba mày mới hiểu ra đấy. Thế quái nào mà dạo này mẹ mày còn bày đặt đi tham quan cùng với hội các cụ cao tuổi nữa kia chứ. Mà tham quan, không đi đâu mà lại đòi đi ra biển. Chết thật. Hải thở dài - Ba muốn nghe con cằn nhằn thì con cằn nhằn cho ba nghe. Ba lại còn muốn con cằn nhằn cũng phải có được cái tinh thần của mẹ thì khác gì con làm vợ ba cho rồi. Ba nhớ mẹ sao không đi du lịch cùng mẹ. Con chả nghe mẹ rủ mãi còn gì. Ba lại còn giả bộ làm cao à? Ông chủ vẻ mặt trầm tư, thở dài đánh thượt một cái, đưa chén rượu ực một hơi, rồi dặt xuống, mắt nheo nheo lại nhìn thằng con giai - Thì tao nào có biết tao lại có thể nhớ mẹ mày cơ chứ. Ở với nhau đến đầu bạc rồi, có mấy khi xa nhau vài ngày đâu. Nhiều khi còn tưởng, con mụ này là thằng bạn ngủ cùng. Chả còn cảm giác gì sứt. Mà mày biết không con. Cái ước mơ đi biển của mẹ mày là từ khi chưa có mày kia. Khi ấy thành phố nhỏ bé lắm. Nhà mình chỉ là cái khu ngoại thành nghèo nàn. Cơm còn không đủ ăn ấy chứ. Nhà nghèo. Mẹ mày bảo Khi nào có tiền rồi nhất định sẽ đi du lịch biển. Mẹ mày ước, được ra biển, được mặc bikini hai mảnh bé tẹo tèo teo ấy. Dù sao ngày đó, mẹ mày đẹp lắm. Khúc nào ra khúc nấy chứ không nhấp nhô lồi lõm bất hợp lí như bây giờ. Thế rồi hai chị mày, rồi tới lượt mày ra đời, cùng với ba, cùng nỗi lo cơm áo gạo tiền đã cướp đi của bà ấy cái khoảng thời gian trẻ trung đẹp nhất của đời người đàn bà. Suốt ngày đầu tắt mặt tối lo cơm cơm áo áo cho đàn con. Đến khi thảnh thơi, chúng mày trưởng thành rồi thì có khi soi gương mới nhận ra tóc trên đầu mình đã bạc. Bây giờ mẹ mày mà mặc bikini thì chắc phải vài chục mảnh bé tẹo tèo tèo chặp lại chắc mới ăn thua. Ông chủ nói xong thì thở dài buồn bã, Hải xua tay - Ba, là ba lại đa cảm rồi. Vậy rút cuộc ba có ăn cơm không? Hay con ăn nhá. Ông chủ nhà đưa chén rượu lên miệng bảo - Thôi mày cằn nhằn cho ba nghe đi. Gớm, chả có nhẽ lần sau khi bà ấy cằn nhằn ba lại ghi âm lại. Hải dừng lại nhìn ba nói - Ba ạ! Con biết rồi, lấy vợ phải lấy người phụ nữ biết cằn nhằn. Vợ mà không cằn nhằn chồng con thì không phải là con vợ tốt ba nhỉ. Ông chủ nhà gật gù - Mày đúng là con của ba có khác. Nhi mỉm cười, nheo nheo mắt nhìn cái nắng đầu tháng tư sao thấy nó tươi tắn, rực rỡ lạ lùng. Giống như cái cảm giác, giữa những ngày mưa thu ẩm ướt rét mướt nhìn ra mé bờ ao, vẫn thấy một bông cúc vạn thọ vàng ươm kiêu hãnh lặng lẽ bung mình. Đấy, giờ thì tất cả mùa thu, tất cả ấm áp và lặng lẽ dồn cả vào một bông cúc cuối mùa ấy. Nhi đứng thêm vài giây rồi đi thẳng vào nhà bác chủ. Thấy Nhi, bác chủ nhà đon đả - Nhi à, qua ăn cơm cùng ba con bác đi. Nhi cười - May quá, cháu đang đói! Hải nhìn Nhi vẻ không hài lòng - Này này, đá con trai người ta cái tối tăm mặt mũi rồi còn trơ trơ mà vác mặt qua đây xin cơm à? Nhi cười - Bác à, trơ trơ chính là thế mạnh nhất của cháu đấy! Bác chủ nhà cười vui vẻ - Bây giờ con gái quả là có thế. Cháu kệ nó, cứ ngồi xuống đây ăn cơm với bác. Tiện thể có sẵn bát đũa lấy dư đây. Mẹ thằng Hải đi du lịch cùng hội người cao tuổi phường rồi. Bác sắp cơm cứ quen tay. Nhi cười cười nhìn Hải - Bác tốt thế mà sinh được thằng con chả giống bác chút nào. Hẹp hòi, ích kỉ. Bác chủ nhà cười - Cháu không vừa lòng với nó cái gì cháu cứ góp ý giúp bác. Người ta bảo đàn ông con trai cùng tuổi với đàn bà con gái, nhưng đàn bà con gái là cáo, còn đám đàn ông con trai vẫn chỉ là thỏ thôi. Nhi cười - Cháu nghe nói hai bác cũng bằng tuổi mà. Chả phải là bằng tuổi thì nằm duỗi mà ăn còn gì bác. Bác chủ nhà xua tay - Haizzz… chính vì cùng tuổi mà cháu thấy bác suốt bao nhiêu năm không thể nào trở thành đàn ông chín chắn trong mắt bà ấy còn gì. Bác chỉ mãi là một đứa trẻ con lâu năm thôi. Thằng con bác, tới vài năm nữa, lấy vợ rồi là cũng chững lại chả thể nào mà lớn được nữa, chỉ có già đi thôi. Nên bây giờ có lớn được chút nào thì cứ cố mà lớn đi con ạ! Nhi cười - Bác ơi, hay mấy hôm bác gái đi vắng, bác cho cháu ăn cơm cùng bác với nhé. Cháu cũng không có ai nấu cơm cho ăn cả. Hải quay sang - Thế anh trai trong ngoặc kép của mày đâu mà không nấu cho mày ăn? - Bận rồi! - Vậy nộp tiền đi! Bác chủ nhà vội xua tay - Cái thằng này! Cháu đừng để ý tới nó. Cứ qua bác nấu cơm cho ăn. Cơm canh đạm bạc, có gì ăn nấy nhé! Nếu như người đàn bà biết cách làm ta cảm thấy vui vẻ thì cũng thật là mát lòng Ảnh minh họa Nhi cười tít mắt - Bác tốt thật đấy! Bác là người đàn ông tốt nhất trên quả đất này mà cháu biết đấy! Bác chủ nhà nháy mắt Nhi nói khẽ - Thỉnh thoảng cháu cứ nói vài lời tương tự với bác gái nhé! Nhi gật đầu - Vâng, nhất định cháu sẽ làm. Ngày nào cháu cũng gọi bác là Người đàn ông tốt nhất quả đất! Ông chủ quay sang nhìn Hải - Này con, một người đàn bà biết cằn nhằn cũng tốt. Nhưng nếu như người đàn bà biết cách làm ta cảm thấy vui vẻ thì cũng thật là mát lòng nhỉ. Thôi, ba con ta cùng nhau ăn cơm đi! *** Khi biết Nhi qua nhà bác chủ ăn cơm cùng với hai cha con họ, Trần Minh tự dưng thấy bực mình. Cả buổi tối cứ đi ra đi vào. Nói ra thì sợ bị chê hẹp hòi, mà không nói thì không ngủ được. Cuối cùng đôi chân cũng mang Trần Minh lên tới phòng Nhi. Thấy Nhi đang ngồi chăm chú với cái máy tính. Trần Minh hắng giọng. - Em đọc tài liệu à? Nhi không thèm quay ra mà mắt vẫn chăm chăm nhìn vào màn hình máy tính đáp - Không có. Là tôi đang đọc Ngôn Tình Hãy giả điếc khi anh đến. Trần Minh thở dài - Đến khi nào em hết điên. Nhi lắc đầu - Anh không bao giờ có thể trở thành người đàn ông tốt nhất quả đất này được đâu. Trần Minh mai mỉa - Tôi tưởng là họ tuyệt chủng hết cả rồi chứ. Nhi không nhìn Trần Minh đáp - Vẫn còn một người ở ngay sát vách mà anh không biết. Trong lòng Trần Minh như có kiến đốt. - Vậy nên tôi không nấu cơm cho em ăn là em liền chạy qua ăn cơm cùng Người đàn ông tốt nhất quả đất chứ gì? Nhi bĩu môi - Anh là một gã đàn ông ích kỉ và hẹp hòi! Trần Minh hấn giọng - Đúng, tôi chính là vì em mà biến thành thế đấy! *** Mời các bạn đón đọc phần tiếp theo vào lúc 0h00 ngày 12/6/2017 Dù chọn cô nàng đã có kinh nghiệm hay "còn zin" thì đàn ông ai cũng cần biết điều này.
Hạnh phúc vốn ở rất gần nhưng chúng ta lại hay học cách chối từ nó mà thôi. Nhi là cô gái xinh đẹp, cá tính và rất hiếu thắng. Trong cuộc sống, cô chỉ có hai niềm đam mê lớn nhất, đó là ăn và ngủ. Nhưng rồi, cuộc sống của cô đã bắt đầu thay đổi kể từ khi đối diện với Trần Minh. *** Một câu chuyện nhẹ nhàng, gần gũi với những người đã và đang trải qua những thăng trầm, rung động, đam mê, nhiệt huyết của tình yêu. Phần 22 Âm dương Trần Minh mỉm cười - Em cùng tôi sang sông nhé! Nhi vẫn chưa hết bất ngờ. Miệng không thốt ra được câu nào. Tinh thần có chút bấn loạn. Trần Minh sao lại ở đây? Sao lại biết Nhi ở đây? Và về đây làm gì? Anh ta có ý gì? Chết tiệt! Hay là anh ta cũng chạy trốn như mình? Hàng trăm câu hỏi cứ như đàn ong bay lòng vòng trong đầu Nhi hỗn loạn. Hàng trăm câu hỏi cứ như đàn ong bay vòng vòng trong óc Nhi hỗn loạn Ảnh minh họa Chỉ biết vài giây sau, Trần Minh nắm lấy tay Nhi kéo đi, miệng khẽ nói - Nhanh lên, kẻo mọi người chờ! Nhi ngồi hàng ghế bên ngoài dựa một bên vai vào thành phà nhìn Trần Minh một hồi rồi khẽ hỏi - Anh đang làm gì vậy? Trần Minh mỉm cười - Bắt chước em! - Anh bắt chước giỏi thật! - Còn học hỏi em nhiều! - Sao biết tôi ở đây? - Tôi bắt xe về, bến xe cách đây vài chục mét. Tự dưng tôi muốn ra đây, không ngờ gặp em. - Tối nay anh ở đâu? - Thì cũng bắt chước em thôi! Nhi khẽ nhếch mép cười nguy hiểm - Cái này e là khó! Bình thường anh toàn ngủ gầm giường tôi, giờ đòi leo lên giường e là không làm nổi! Vài người đi cùng chuyến phà nghe lỏm được cuộc nói chuyện nho nhỏ của đôi nam nữ liền quay mặt đi hướng khác cười. Nhưng người nông dân vốn thật thà, khi càng cố giấu mình cười thì lại càng lộ rõ mà thôi. Sau câu trả lời của Nhi, Trần Minh tự nhủ Chỗ đông người muốn bình yên thì tốt nhất là ngậm miệng lại! Dù cô ấy có khơi mào thì cũng đừng có tiếp. Bởi dù muốn hay không, cô ấy cũng đều biết cách khiến bạn mất mặt như thường. Hai người sang sông, ngồi ở bờ bên kia ngắm bờ sông bên này. Nhi cười khẽ nói - Ngồi ở bờ bên kia ngắm thấy bờ bên này đẹp hơn. Ngồi ở bờ bên này ngắm, lại thấy bờ bên kia đẹp hơn. Trần Minh lấy một viên đá nhỏ, ve trượt trên mặt nước. Cười cười bảo Nhi - Em hiểu ra chân lí rồi đấy! Nhi không cãi nữa. Chỉ nhìn Trần Minh rồi nói - Mình về đi! - Em còn giận ba mình nữa không? - Không. Tôi thấy mình thật ích kỉ khi để điều đó tồn tại trong suy nghĩ và cảm xúc của mình. Giọng Trần Minh trầm lắng - Em biết không? Thành phố nơi tôi sinh ra là một thành phố rất xa chúng ta. Ba tôi vốn là một thủy thủ tàu viễn dương. Ông sống với biển và có lẽ sẽ chết vì biển. Biển chính là một phần cuộc sống của ông. Ông gặp mẹ tôi, một người đàn bà trong một sòng bài ở Thượng Hải. Sau khi sinh ra tôi, bà gửi tôi lại cho ông và biến mất hoàn toàn trên trái đất này. Bà biến mất tới mức tôi cứ tưởng mình là đứa trẻ được sinh ra từ biển và ba mang tôi về nuôi. Ba tôi đi riết. Cả năm có khi về thăm tôi đôi lần. Tôi sống cùng ông bà nội ở thành phố biển. Cái thành phố mà cứ mỗi hè về lại rừng rực màu hoa phượng đỏ. Nhưng tôi chỉ thấy trong tim mình nỗi cô đơn cứ rưng rức đến nhói lòng. Đấy là sau này tôi mới biết cách gọi tên cho cái cảm xúc ấy. Chứ khi còn nhỏ, tôi chỉ biết, mình như một đứa trẻ lạc đến nơi này. Và tôi rõ ràng không thuộc về nơi đây. Vì thế tôi không có nhiều bạn như những đứa trẻ khác. Chiều chiều, tôi thường một mình trốn ông bà ra biển. Chỉ ngồi ở đó và nhìn những con sóng nối tiếp nhau vỡ nát. Năm tôi học cấp ba, ba tôi về nhà vào một ngày biển động và mưa lạnh. Ba tôi say, ông ngồi một mình uống rượu trong phòng. Tôi thấy ba tôi khóc. Tôi đứng lặng sau cánh cửa. Nhưng ba biết tôi ở đó. Ông nói, mẹ tôi mất rồi. Bà ấy đã ra đi mãi mãi rồi. Với ba tôi, khi đó người đàn bà ấy mới mất. Nhưng với tôi, bà ấy mất từ khi tôi mới chào đời. Lòng tôi không đau đớn hay hẫng hụt như ba tôi tưởng. Mà có lẽ ông cũng không tưởng gì cả. Ba tôi về một tuần rồi lại đi. Thứ mà ông mang về nhiều nhất cho tôi chỉ là tiền. Tôi thấy mình là đứa trẻ bị bỏ rơi. Cả người sinh ra tôi, cả ba tôi đều không cần tôi. Người cần tôi có lẽ chỉ có ông bà nội. Nhưng ông bà nội tôi cũng mất cách đây hai năm khi tôi vừa về nước. Nhà tôi chỉ còn hai người đàn ông không khi nào nói chuyện hay chạm mặt. Tôi luôn cảm thấy mình vốn từ khi sinh ra đã là một đứa trẻ khiếm khuyết. Còn ba tôi, không biết những đêm vắng, khi đứng trên mũi tàu nhìn biển bao la trước mắt, có khi nào ông cảm thấy bản thân mình cô đơn không. Và ông có biết rằng mình đã sinh ra một đứa con trai từ nỗi cô đơn của chính mình. Em biết đấy, tôi vốn không có khả năng sưởi ấm cho người khác, lại càng không có khả năng an ủi người khác. Tôi chỉ biết, khi người ta cô đơn, thì trên đời này, vẫn có những người khác đang cô đơn hơn mình. Khi mình đau khổ, trên đời này vẫn có những người khác đang đau khổ hơn mình. Khi bị tổn thương thì trên đời này cũng có người đang bị tổn thương hơn mình… Nghĩ vậy để cảm thấy ít ra mình còn may mắn hạnh phúc hơn một ai đó cũng đang sống trên đời này. Có lẽ, hạnh phúc vốn đơn giản nhưng không phải ai cũng biết cách tạo ra. Hạnh phúc vốn ở rất gần nhưng chúng ta lại hay học cách chối từ nó mà thôi… Giờ đây, tôi chỉ mong, mỗi khi nhìn thấy ba, sẽ không phải là hình ảnh một người đàn ông cô đơn tới gai góc, lặng lẽ tới lạnh lùng. Tôi chỉ muốn ông là một người cha bình thường như bao người khác. Nhưng rồi nhiều khi tôi lại nghĩ Có lẽ với ông, đó cũng là một cách để ông yêu thương tôi. Nên tôi tạm bằng lòng và không đòi hỏi nữa. Và em biết đấy, tôi vốn không có khiếu hài hước nên càng không phải người hay đùa. Nhưng hình như, mọi thứ đã dần thay đổi từ khi gặp em! Nhi khẽ cười, tay ném những viên sỏi nhỏ xuống dòng sông. Rồi nhìn Trần Minh - Đôi khi con heo cũng có giá của con heo đúng không? Trần Minh mỉm cười - Hình như em nâng cao mình quá! Nhi khẽ kéo vạt áo của Trần Minh, giọng dịu dàng - Mình về nhà đi! Rồi một ngày nào đó, anh nhất định phải nói với ba anh câu này Ba, mình cùng về nhà đi ba! Có lẽ ba anh cũng chỉ đang chờ một câu ấy thôi! Trần Minh lặng người nhìn cô gái nhỏ trước mắt mình, rồi tự nhiên, đưa tay vuốt mái tóc Nhi. Ánh hoàng hôn nhuộm cả ráng chiều lên đôi hình bóng ấy. Bên cạnh họ, những con sóng vẫn không ngừng vỗ vào bờ. Và con sông dưới chân họ bao lâu rồi vẫn thế, vẫn bên bồi bên lở, bên đục bên trong. Như cái cách mà người ta yêu nhau và làm khổ nhau đấy thôi. Nhưng đó vẫn là cách mà họ yêu một người. Hai người lên phà trở về bờ bên kia. Trước khi Trần Minh và Nhi bước lên bờ, người lái phà già liền có lời muốn nhắn nhủ với Trần Minh - Này! Cậu trai! Bác bảo nhé Đời người đàn ông, kiểu gì cũng bị đàn bà dụ lên giường của họ rồi sau đó sẽ có ngày chính họ lại đạp mình xuống gầm giường. Còn cậu, nếu đã ngủ gầm giường rồi thì chả có lý gì mà không lên giường được cả. Là cô bé ấy sai rồi! Nhi nghe xong thì đỏ mặt không nói không rằng bước vội. Trần Minh nhìn Nhi rồi lại nhìn bác lái đò tủm tỉm cười - Bác! Bác thật là tuyệt đấy ạ! *** Lê đang nằm dài trên phòng Nhi, vì vừa rồi lục lọi khắp nơi mà không tìm thấy cuốn nhật kí ghi những chuyện thâm cung bí sử của con bạn đâu. Đang ngáp ngắn ngáp dài thì có tiếng ngõ cửa, thò đầu ra thì thấy một ngã trai đẹp bước vào nhà. Lòng lại tự nhủ Không lẽ nằm buồn nên có người gửi trai đẹp tới chơi. Cảm giác trong người liền hưng phấn hơn nhiều. Mặt mũi cũng vì thế mà trở nên hớn hở lạ thường. Tuấn thấy một cô gái có vẻ quen quen bước từ phòng Nhi xuống liền khẽ gật đầu chào. Lê cất tiếng - Anh tới tìm ai? - Tôi tới tìm Hà Nhi. Cô ấy có nhà không? Lê lập tức hụt hẫng Tưởng gà đi lạc, ai ngờ…lại là cây si nhà con bạn thân. Liền thở dài Đúng là kẻ ăn không hết người nần chẳng ra. Lê ngồi xuống ghế rồi đáp - Nhi không có nhà. Sao anh biết chỗ nó ở mà tới tìm. Nãy giờ Tuấn vẫn thấy cô gái này quen quen nên cố gắng lục lọi trí nhớ của mình. Cuối cùng thì cũng nhớ ra, đây chính là cô bạn đi cùng Nhi hôm gặp ở trường và cũng là cô bạn chụp chung ảnh với Nhi trong bức ảnh kinh điển đăng trên trang web của khoa và của trường. Tuấn quan sát Lê một hồi, bụng dạ tự dưng lại nghĩ Không lẽ lại lọt sàng xuống nia. Con chị không được thì rước con em! Nhưng vừa đưa mắt nhìn xuống dưới thì mới phát hiện ra cô nàng mặc quần đùi cộc ngồi co chân trên ghế, đang uống nước ừng ực, xong thì lấy tay quẹt ngang mồm một cái. Liền chột dạ - Nhi không có nhà thì thôi vậy. Khi khác tôi đến chơi. Tuấn vừa định quay bước đi thì Lê liền lên tiếng - Này, anh tới chơi lại về không thế. Có muốn tìm hiểu chút thông tin gì về con bạn tôi không? Tuấn quả thật cũng muốn. Nhưng lòng chợt vang lên câu của các cụ Rau nào sâu ấy! Trời đất, mà người ta chả bảo Hãy nói cho tôi biết bạn của bạn tôi sẽ nói bạn là người như thế nào đó sao? Các cụ cấm có sai, các triết gia có sai khi nào đâu. Chưa biết trả lời sao thì Lê lại tiếp lời - Tôi tới đây trông nhà, mà suốt từ hôm qua không được ăn miếng cơm nào vào bụng. Anh ở lại nấu cơm cho tôi ăn với. Không lẽ, anh thấy chết mà không cứu. Thấy Tuấn lưỡng lự, Lê làm bộ ôm bụng - Nếu Nhi biết, anh thấy tôi chết mà không cứu, hẳn là tôi cũng không còn có thể có lời nào tốt đẹp để cứu vãn được cả. Mà bạn tôi là đứa trọng bạn hơn tình đấy! Tuấn nghĩ thầm - Lần thứ hai không hẹn mà gặp, hẳn là oan nghiệt. Nhưng rồi vì cô ta là bạn thân của người phụ nữ mình thích thì cũng không khác gì là chị vợ, mẹ vợ cả. Một lời nặng hơn cả núi Thái Sơn ấy chứ. Cái điều cỏn con này ít ra làm đàn ông cũng nên tinh ý. Tuấn hỏi Lê - Nhà có gì ăn được không? Lê cau có - Đương nhiên là không có gì ăn được nên tôi mới không ăn được chứ. Lần thứ hai không hẹn mà gặp, hẳn là oan nghiệt Ảnh minh họa Tuấn thở dài, vào mở tủ lạnh. Liền thấy trong tủ có đủ cả rau, thịt, trứng. Lắc đầu ngán ngẩm quay qua Lê - Vậy mà cô bảo không có gì ăn được hả? Lê trợn mắt - Vậy anh cứ thế mà ăn xem có ăn được không? Không lẽ bảo tôi ăn thịt sống, rau sống với gạo sống à? Tuấn thở dài - Tôi thấy ngày nay, đàn bà ngày càng có xu hướng giống đàn ông còn đàn ông ngày càng bị ép buộc giống đàn bà rồi đấy. Lê vừa cắt móng tay vừa thản nhiên đáp - Thầy tôi cũng nói thế. Chắc hẳn là đúng rồi! Cho nên tôi càng ngày càng trở nên ít hứng thú với đàn ông. Vì thế mà Hà Nhi mới về quê hai hôm mà tôi đã nhớ phát điên lên. Nhưng tôi sống hơn hai mươi năm không đàn ông mà chưa hề phát điên lên phút nào. Tuấn vừa rửa rau, vừa đáp - Là chưa tới lúc thôi. Ở công ty tôi, vừa rồi có chị ngấp nghé đầu ba mà chưa hề lấy chồng. Nhưng dạo này cứ hay cáu gắt, dễ nổi giận… Rồi có lúc thì lại không rằng, không nói, chán ăn, mệt mỏi, người ngợm bải hoải, đau đầu, nhức óc, mất ngủ… có dấu hiệu trầm cảm nặng. Cuối cùng mọi người khuyên chị ấy đi gặp bác sĩ. Và kết luận là Cô ấy thiếu dương. Cô đã hiểu ra vấn đề chưa? Hai mươi năm, chưa phải là cực điểm đâu. Đến một thời điểm nhất định, cơ thể cô sẽ không thể chấp nhận việc cô ép buộc nó ăn chay được nữa. Đến khi ấy, nó bắt buộc phải được ăn thịt. Ăn thịt đó! Lê thở dài - Giờ thì tôi đã hiểu vì sao mấy bà chị họ tôi sau khi lấy chồng đều trở nên hung hăng hơn. Hóa ra là vì tiếp dương quá nhiều. Còn mấy ông chồng sau khi lấy vợ đều trở nên ủy mị hơn là vị tiếp âm vượt chuẩn. Tôi thì thấy bản thân mình đang vừa vặn, tốt nhất là không nên thêm không nên bớt. Tuấn nhếch mép cười chửi thầm Là thấy cô dương quá nhiều thì có. Đúng là bà cô già! Ai lại đàn ông con trai tới nhà bạn mình chơi mà lôi tuốt vào trong nhà bắt nấu cơm cho ăn. Mà thế nào mình cũng đồng ý nấu cho cô ta ăn. Không lẽ mình âm quá nhiều? Chết thật! Đang thái thịt, Tuấn chột dạ nên thái luôn vào tay mình. Tuấn cầm tay la lên oai oái. Lê thấy vậy, lẳng lặng đi lại hộp thuốc gia đình, kiếm một miếng urgo mang lại đưa cho Tuấn. Vừa đưa vừa đạp cho Tuấn một cái vào mông, miệng thở dài - Không hiểu là cái giống đàn ông gì nữa. Có thế mà hét lên như bị thiến không bằng. Tuấn ngắn mặt, miệng lắp bắp - Cô, cô… cô vừa nói cái gì? *** Mời các bạn đón đọc phần tiếp theo vào lúc 0h00 ngày 10/6/2017 Chẳng lẽ câu nói đời con gái “may hơn khôn” và “hơn nhau ở tấm chồng” là thật? Bạn có những băn khoăn muốn chia sẻ, những tâm tư muốn được giãi bày, những khúc mắc muốn nhờ tư vấn? Hãy gửi ngay những tâm sự của bạn tới mail bantrecuocsong để các chuyên gia tâm lý, tình yêu gỡ rối giùm bạn
Bạn có thể sử dụng tinh dầu cho tóc để dưỡng mái tóc mình óng ả và có mùi thơm dịu nhẹ từ thiên nhiên. Bạn cũng có thể massage tóc bằng dầu gội, dầu dưỡng hoặc mặt nạ dưỡng tóc để mùi hương lưu lại ấn tượng sâu đậm trong trái tim chàng. Bạn nên chọn những sản phẩm phù hợp với da đầu của mình để tóc không chỉ thơm mà còn khỏe mạnh, mềm mượt và sạch sẽ. Những sản phẩm giúp tóc thơm nhưng gây ngứa da đầu sẽ khiến bạn dễ bị “mất điểm”. 3. Mùi cơ thể nữ từ nước hoa quyến rũ đàn ông Mùi cơ thể phụ nữ khi có một ít nước hoa sẽ đánh thức ham muốn và bản năng của đàn ông. Bạn nên chọn những loại nước hoa có hương thơm tự nhiên để khiến chàng thích thú và mê đắm bạn thay vì chọn những loại có mùi nồng nặc và khó chịu. Một số loại nước hoa khô nhỏ gọn với mùi hương dễ chịu và tiện dụng cũng khá phù hợp với bạn. Thỉnh thoảng, bạn có thể thay đổi mùi nước hoa để làm mới bản thân và thu hút chàng hơn. Một số loại nước hoa với thành phần từ tự nhiên khá hấp dẫn đàn ông mà bạn nên chọn là vanilla, gỗ đàn hương, xạ hương… Bạn có thể xịt nước hoa lên quần áo, tóc, hai bên tai, hai cổ tay, mu bàn tay để khi hai bạn bên nhau, chàng chỉ muốn hôn và khám phá cơ thể bạn với những mùi hương ngọt ngào và quyến rũ. Bạn không nên lạm dụng mùi hương từ nước hoa mà sử dụng chúng quá nhiều làm phản tác dụng. Mùi nước hoa nồng nặc quá có thể khiến chàng xa bạn khi chàng bị dị ứng nước hoa đấy. 4. Mùi cơ thể phụ nữ với sữa tắm Nhiều đàn ông nghiện mùi cơ thể của người yêu sau khi tắm nhờ phụ nữ khéo léo chọn sữa tăm. Sữa tắm không chỉ giúp cơ thể bạn dưỡng ẩm da mềm mịn mà còn tạo ra mùi hương tự nhiên khiến đàn ông thích thú. Bạn hãy chọn loại sữa tắm có mùi hương gần giống với mùi cơ thể của mình để kích thích khứu giác của chàng. Ngoài sữa tắm, bạn có thể chọn loại sữa dưỡng thể để giúp làm trắng da, dưỡng ẩm, chống lão hóa và bảo vệ da. Sữa tắm hoặc sữa dưỡng thể càng có ít hóa chất thì càng mang đến hương thơm dịu mát và ít gây hại cho da bạn. Bạn nên chọn sữa tắm phù hợp với làn da của mình và chứa ít chất tạo hương thơm để tránh gây tác dụng xấu cho da về lâu dài. 5. Mùi thơm thoang thoảng từ quần áo Mùi tự nhiên của con gái cũng có thể đến từ quần áo. Nếu bạn muốn thay đổi mùi cơ thể nữ, bạn hãy thử tạo mùi hương từ quần áo. Bạn cũng có thể sử dụng cách này khi dị ứng với các loại sữa tắm, nước hoa, sữa dưỡng thể… Đây là một bí quyết “đánh lừa” tài tình giúp bạn tỏa hương để tăng sức quyến rũ đấy! Bạn có thể làm quần áo của mình thơm lâu để chàng nghiện mùi hương của bạn hơn bằng cách Xịt nước hoa lên giấy thơm rồi để trong tủ quần áo Cho 10 – 20 giọt tinh dầu hoa oải hương vào bước giặt quần áo cuối cùng Dùng nước xả vải để giữ quần áo thơm, mềm mại và giữ được màu sắc như ý Phơi quần áo ở nơi khô ráo và có ánh nắng để tránh áo quần bị hôi hay ẩm ướt Bạn không nên phơi quần áo vào ban đêm vì lúc này độ ẩm tăng sẽ khiến bạn dễ nảy sinh các bệnh về da như nấm, hắc lào… Bạn cũng nhớ chỉ dùng thành phần làm thơm quần áo vừa đủ để không gây hại da và ảnh hưởng khứu giác của mọi người xung quanh. Đối với một số đàn ông, mùi cơ thể phụ nữ có thể là dấu hiệu để chàng nhận biết người phụ nữ mình yêu. Mùi thơm ở đây không nhất thiết phải là nước hoa đắt tiền hay nồng nàn mà đơn giản chỉ là hương thơm phảng phất thể hiện tính cách của người phụ nữ. Chính những nét đẹp tưởng chừng vô hình này lại tạo nên cho phụ nữ sức quyến rũ không thể chối từ!
Phần 8 Gặp lại Lê bắt đầu giày vò cấu cắn Nhi - Tao nhất định phải tới nhà mày chơi. Nhất định phải tới chơi. Nhi khó chịu - Kệ xác mày! - Bạn bè mà trở mặt thế hả? Tao phô cho cả lớp biết mày và Trần Minh đang ở cùng nhau! Nhi bịt mồm Lê lại, giọng rít qua kẽ răng - Mày muốn đám con gái lớp mình nó xé xác tao ra chấm muối ớt ăn hả? Ảnh minh họa Lê ngồi phịch xuống hờn - Nhi, mày đã tu mấy kiếp mà kiếp này mày được hưởng phúc lớn vậy? - Tu cái con khỉ. Kiếp trước tao là trâu chó lợn gà nhà anh ta để anh ta mang ra thịt đấy thôi! - Hừ, ước gì tao cũng làm trâu chó lợn gà để anh ta mang thịt từ kiếp trước có phải tốt không? Trần Minh đứng cạnh bàn giáo viên, một tay chống cạnh bàn, một tay cầm viên phấn khóe miệng thấp thoáng nét cười, háo hức kể chuyện - Tôi có một cô hàng xóm. Cô ta vốn cộc cằn, thiếu hiểu biết nhưng khi nào cũng nghĩ mình thâm nho lắm! Mùa hè gặp tôi là hau háu mắt nhìn, miệng cười cười hỏi han Sao anh không mặc quần đùi cho nó mát! Thỉnh thoảng ăn cơm cùng nhau cô ta mắt thì nhìn, tay thì gắp thức ăn cho tôi, còn miệng thì nhấm nhỉ Anh ăn nhiều cho nó khỏe. Thấy tôi đứng cạnh bếp nấu cơm, cô ta nhiệt tình nhắc Anh đứng xa xa ra kẻo nó nóng… Mà cái từ “nó” ở đây nó vô cùng vi diệu. Tôi băn khoăn không biết là cô ta có ý gì với tôi không? Trên khóe môi Trần Minh nét cười càng trở nên rạng rỡ thêm phần đắc ý. Đám sinh viên ở dưới không ngừng cười đến khi Trần Minh hỏi thì hét lên - Có ý rồi thầy ơi. Rõ là có ý đong đưa với thầy rồi. Thầy tránh xa cô ta ra không có bữa “nó” chết toi đấy… Mà thầy ơi, thầy ở đâu đấy? Mai em chuyển nhà trọ… Ánh mắt Trần Minh lại rất nhanh đưa về phía Nhi có chút chế giễu - Ồ, quả là nên thế! Cô ta cũng là dân Ngôn ngữ như chúng ta nên mới thâm nho thế. Thế là đám con gái ở dưới lớp lại có dịp rú lên. Nhi đỏ mặt vì đúng là gian tình của mình bị anh ta bắt thóp từ lâu mà lại cứ tự đắc sung sướng một mình. Có lẽ anh ta đã cười thầm trong bụng biết bao ngày. Thảo nào thỉnh thoảng Nhi lại có cảm giác anh ta đang cười đểu mình kia chứ! Nhưng Nhi cũng phải công nhận một điều Những kiến thức ngữ nghĩa học khó nhằn mà không hiểu sao khi nó được tuôn ra từ đôi môi ấy, được diễn giải bằng giọng nói ấy nó lại trở nên quyến rũ và hấp dẫn đến lạ lùng. Nó giống như kiểu một chàng bạch mã hoàng tử dẫn bạn đi dạo ở một nơi mà bạn hoàn toàn chả biết gì cả. Rồi hoàng tử tận tình chỉ dạy, giới thiệu và lí giải giúp bạn mọi thứ. Vậy là mỗi khi nhớ lại những phút giây ấy, đột nhiên bạn nhận ra rằng Mình không hề quên dù chỉ là một lời vàng ngọc, dù chỉ là một cử chỉ bé nhỏ hay một lời cảm thán bâng quơ… Và Nhi nghĩ môn ngữ nghĩa còn có thể trở thành môn học hấp dẫn nhất, thú vị nhất, được mong chờ nhất và là môn mà sinh viên nữ thích bị thi lại nhất… nếu như có một cuộc trưng cầu nữ ý. Đúng là vì anh ta đẹp nên anh ta có quyền để tất cả những thứ dính dáng tới anh ta đều có được thứ hào quang lấp lánh ấy! Thứ hào quang mà khi chỉ có anh ta và bạn, tuyệt nhiên bạn không thể nào thấy nó lại có thể tỏa sáng tới vậy. Đến mức, bạn ngây ngốc tự hỏi mình Anh ta đó, có phải là người mà mình vốn biết hay không? *** Tan học, Lê vẫn không chịu buông tha cho Nhi - Này, mày thực sự là chưa làm gì anh thầy nhà chúng mình đấy chứ? Nhi nổi cạu - Thầy nào nhà chúng mình? - Còn ai trồng khoai đất này! Nhi nói từng chữ một - Quả thật, là tao chưa tích trữ đủ cảm hứng để có thể cùng anh ta "loạn luân" một lần. Giờ thì lại càng không. Đồ lừa đảo! Đang sẵn có chút bực dọc khó hiểu trong lòng nên hình như gặp bất cứ thứ gì trên đường, Nhi đều thấy ngứa mắt. Và rõ ràng trong lúc nói chuyện với Lê, Nhi vẫn cảm thấy gã trai đứng bên cây hoa sữa trên lối đi đang chiếu ánh mắt vào mình. Cơn khó ở trong người lại càng trở nên nặng hơn. Nhưng dù sao thì anh ta cũng là người dưng nên Nhi đã bỏ qua mà bước đi. Nhưng chỉ cần một giây liếc qua, Nhi cũng đủ nhận ra trên môi anh ta ý cười lộ liễu. Cái nụ cười ấy như một ngọn lửa nhỏ vừa châm vào đống lá khô hanh. Nhi lùi lại đôi bước, hất cằm hỏi - Này, chị nói cho cậu biết. Nhìn chị mất tiền đấy! Trên đời này không có ai cho không ai cái gì đâu. Bố mẹ chị sinh chị ra, nuôi chị lớn tốn không biết bao nhiêu tiền gạo tâm sức. Hơn nữa, chị nghe lời bố mẹ, ăn uống đầy đủ, học hành chăm chỉ, ngoan ngoãn lớn lên xinh đẹp, ưa nhìn… Tuyệt đối cũng không phải để cho cậu nhìn miễn phí nhé! Chàng trai nở nụ cười vừa ngạc nhiên, vừa thú vị, ánh mắt hình như trở nên lấp lánh hơn và vẫn kiên trì không chịu chuyển đi chỗ khác. - Này! Từ nãy tới giờ em nhìn tôi, chẳng lẽ cũng không chịu thấy mặt tôi đã mòn đi ít nhiều sao? Ồ! Không phải là em cho rằng tôi sinh ra do hai đốt của con giun đất giao phối với nhau đấy chứ? Rồi lớn lên bằng cách quang hợp từ ánh nắng mặt trời và hít không khí? Nhi mím môi - Chị đây hôm nay không có hứng để tranh cãi với cậu. Lần sau có thấy mặt chị thì tránh xa ra chút. Chị không có ham đàn ông! Nhất là đàn ông kiểu như cậu. Lê đứng bên cạnh, ánh mắt chăm chú nhìn người đối diện. Khi nghe cô bạn thân phát ngôn như vậy thì hai hàng lông mày liền nhíu lại rồi khẽ huých vào vai Nhi - Hình như mày lại nói sai sai ở chỗ nào ấy! Nhi liếc xéo Lê một cái. Tuấn vẫn không rời mắt khỏi Nhi. Khi nghe được đôi lời thật lòng của Lê thì lập tức trên môi cậu ta đã không ngăn được nụ cười. Bị oan, Lê càu nhàu - Tự dưng lại đi sinh sự với người dưng. Hình như từ dạo ở cùng Trần Minh nên sinh ra quá nhạy cảm với người dưng thì phải. Nhưng mà cái anh chàng đó, càng nhìn càng vừa mắt thế nào ấy! Cứ muốn nhìn mãi! Trần Minh nhận ra ánh mắt Tuấn dai dẳng bám theo bóng dáng Nhi Ảnh minh họa Nhi mắng bạn - Háo sắc! Lê chu môi - Rau nào sâu ấy thôi! Vừa lúc đó thì Trần Minh bước tới. Trần Minh nhìn Tuấn rồi lại nhìn Nhi - Hai người quen nhau à? Nhi lắc đầu. Lại quay qua hỏi Tuấn - Hẳn là cậu không quen người ta chứ? Tuấn cười, ánh mắt dịu dàng liếc qua phía Nhi - Chỉ là chưa chịu quen thôi… Nhi bặm môi trợn mắt nhìn Tuấn rồi kéo tay Lê theo mình. Trần Minh nhận ra ánh mắt Tuấn dai dẳng bám theo bóng dáng Nhi. Trong lòng đột nhiên khó chịu. Liền hắng giọng - Cô ta không hợp khẩu vị của cậu. Đừng có đùa cợt! Yên cho con người ta học hành. Tuấn đáp - Em chưa từng đùa cợt với cô ấy! Trần Minh thở dài - Tôi nghe câu đó không dưới mười lần! - Lần này là thật! Trần Minh nhìn Tuấn trong vài giây. Đó chính là cái cảm giác, một gã đang ngồi nhìn chằm chằm vào suất cơm của mình và lạu bạu vì gã nghĩ hôm nay họ mang cho gã một suất thật tệ. Nhưng rồi đột nhiên xuất hiện một gã khác, và gã đó bảo Nếu như anh không ăn thì có thể nhường cho tôi. Tôi thấy suất cơm của anh hấp dẫn vô cùng. Thế là gã đột nhiên giữ khư khư lấy suất cơm của mình nhưng miệng thì luôn nói Nó không ngon anh nên chọn một suất khác đi. Thế rồi cái gã lạ hoắc đó nhất định phải gọi cho được suất cơm giống như của gã. Rồi vừa ngồi ăn, vừa nức nở khen Đây chính là khẩu vị của tôi! Đấy, bây giờ đó chính là cảm giác của Trần Minh. Cái suất cơm kia nhất định không chịu nhường nhưng rút cuộc giữ có được không? Trần Minh nhìn Tuấn với ánh mắt bình thản nhưng giấu phía sau một họng súng. Rồi đột nhiên phát ra câu - Cậu đừng hòng mà ăn được cơm của tôi!
mùi hương đàn ông phần 9